Sau những mệt mỏi, bộn bề của cuộc sống tôi lại đến Đà Lạt để kiếm tìm sự bình yên, tĩnh tâm trở lại, và Đà Lạt luôn cho tôi nhiều hơn thế, thành phố xinh đẹp này giống như nguồn nước trong lành gạt đi mọi bụi bặm trong lòng cho tôi thêm yêu cuộc sống, con người xung quanh.

Tìm sự bình yên nơi Thành Phố Đà Lạt
Khác với những du khách đến Đà Lạt du lịch thích ngắm những vườn hoa sặc sỡ, đầy sức sống, bắt mắt tôi thích tìm đến những cung đường vắng, thơ mộng, ngắm cảnh đẹp hai bên.

Tôi thường đi xe máy dọc theo đường Phan Đình Phùng và đường Xô Viết Nghệ Tĩnh để hít thở không khí trong lành, thoáng đãng, ngắm những rừng cây đổi màu theo mùa đẹp như trong phim Hàn Quốc. Đôi khi lại tản bộ trên cung đường Trại Mát - Cầu Đất nơi tôi biết có cả cánh đồng hoa dã quỳ vàng rực rỡ, bình yên, đẹp đến nao lòng.

Đối với những người hướng nội, cà phê Đà Lạt là địa điểm tuyệt vời để trốn tránh xô bồ của cuộc sống, tìm tới cho mình một thế giới riêng. Ngay cả những quán bar như Woody Classi, số 6 Nguyễn Chí Thanh cũng không ồn ào, tấp nập mà trái lại tĩnh lặng, êm đềm, thường xuyên khiến người ta đắm chìm trong âm hưởng nhạc jazz hay acoustic trầm lắng. Bạn có thể tìm đến Bicycle Up Caffe, Rainy Caffe nếu thích vẻ đẹp có gì đó cổ kính, xưa cũ và tìm kiếm cho mình những cảm xúc lâu ngày bị cất dấu. Ngồi thưởng thức ly cà phê thơm nồng, nóng hổi ngắm cơn mơ bụi giăng khắp các con phố thật dễ làm lòng người ta nao nao, buồn thương vô cơ nhưng không muốn thoát ra, cứ thế có thể dành cả buổi chiều chìn trong thế giới suy tư, chiêm nghiệm rồi tự cười thấy mình đã “già” thật rồi.

Chiều chiều khi sương mù bắt đầu buông xuống, tôi cũng thường chuẩn bị cho mình một chiếc áo thật ấm leo lên khoảng đồi cao, rồi tự mình ngắm vẻ đẹp lung linh, huyền ảo của cả thành phố về đêm. Những ngôi nhà cao, thấp đan xen tựa mình trong những lùm cây đa hình dạng, nổi bật lên những ánh đèn điện loang loáng, mờ ảo biến thành phố thành dải ngân hà bí ẩn. Xa xa chỉ là những đốm sáng nhỏ, mờ mông lung để bạn thỏa sức hồi tưởng đó là nơi nào trong chuỗi hành trình mình đi qua.

Về đêm cái lạnh bao trùm cả thành phố, khác với cái lạnh cắt da cắt thịt của miền Bắc, cái lạnh của Đà Lạt không khô, nhẹ nhàng len lỏi vào từng giác quan, khiến lòng người không khỏi cảm giác cô đơn. Và để loại mình khỏi những suy nghĩ không mấy sáng lạng đó tôi tìm tới chợ Đêm Đà Lạt, để khiến mình vui vẻ hơn, tự tìm đến những khu tụ tập bán đồ ăn khuya dọc cầu thang từ khu Hòa Bình xuống để thưởng thức món ăn ngon. Trong màn sương mờ ả, ngọn đèn nhỏ phát ra ánh sáng vàng lập lòe (có lẽ chính vì vậy mà chợ đêm Đà Lạt còn được gọi là chợ Âm Phủ) mọi người xuýt xoa thưởng thức những món ăn nóng hổi, cay nồng như trứng chiên bột, bánh tráng nướng, hủ tiếu, cháo, thịt xiên nướng,… thơm lừng, quyến rũ. Tôi băn khoăn tự hỏi rằng “ Không biết đồ ăn nơi đây làm nên sự nổi tiếng của xứ sở du lịch Đà Lạt hay bởi giữa các tiết trời dễ chịu, yên bình của thành phố trong mây dễ làm người ta thỏa mãn với khẩu vị của mình hơn mà món ăn nào cũng thấy ngon, hấp dẫn.”

Sau khi thỏa mãn ham muốn thưởng thức “mĩ vị” của mình, khỏa lấp bớt cảm giác trống vắng, tôi lại một mình dạo bước quanh Hồ Xuân Hương, ngắm khung cảnh lãng mạn ven hồ, nhìn ánh tím huyền bí của quán cà phê liền đó hắt xuống mắt nước, chợt thấy sao thành phố này đẹp đến thế. Chợt trong lòng vang vọng mấy câu thơ của Hàn Mặc Tử:
“Ai ơi lặng thinh chớ nói nhiều
Để nghe dưới nước đáy hồ reo
Để nghe tơ liễu run trong gió
Và để nghe trời giải nghĩa yêu.”
Những câu thơ ấy nói lên nỗi lòng của bao người khi đến với Hồ Xuân Hương, chỉ cần tĩnh tâm một chút bạn sẽ hiểu hơn về những tình cảm của bản thân mình, biết mình cần gì, muốn gì. Thiên nhiên Đà Lạt sẽ giúp ta gạt bỏ khúc mắc trong lòng để yêu say đắm, cuồng nhiệt như mãi mãi ở tuổi đôi mươi.

Đối với tôi, Đà Lạt luôn chiếm trọn một ví trí trong tim, thành phố nguồn thơ giống như người bạn tri kỷ luôn lắng nghe tôi, luôn là điểm tựa để tôi dựa vào mỗi lúc mệt mỏi. Mỗi chuyến đi tới đây càng làm tôi thêm yêu thành phố cao nguyên huyền thoại này.